Góc Nhìn không ngủ được. Một phần vì lạ nhà, phần khác, hắn xúc động trước những sự việc vừa xảy ra. Hắn nhìn sang bên cạnh, Linh đã ngủ tự lúc nào. Bộ ngực trần của nàng đều đều lên xuống, đôi mắt nàng nhắm lại thật yên bình. Có lẽ nàng là thế, vô tư quá mức đến nỗi không biết chăm sóc, bảo vệ những giá trị của bản thân mình. Hắn cảm thấy tiếc cho nàng. Giá như nàng sinh ra trong một gia đình khác, hoàn cảnh khác, thì tốt biết bao. Nhưng lúc đấy, có lẽ hắn sẽ chẳng bao giờ có cơ hội như cơ hội hắn đang có trong tay.
Góc Nhìn trằn trọc. Hắn với tay qua chiếc ghế cạnh giường lấy chiếc điện thoại, mở khóa bàn phím cho màn hình sáng lên. Đã hơn 12 giờ sáng rồi. Ánh trăng chiếu qua chiếc rèm cửa sổ tạo nên những hình thù thật vui mắt. Hắn chợt nhớ đến lời bà Hậu. Trăng sáng như vậy, tức là sắp đến rằm rồi. Rằm tháng 7, là ngày xá tội vong nhân, ngày cúng cô hồn. Theo như truyền thuyết cổ của làng này, thì nếu ai đi qua nghĩa địa Hoàng Hoa Thám vào giờ tí, sẽ có thể nhìn thấy “cổng trời”. “Cổng trời là cái gì nhỉ? Nó có thật không?” – Góc Nhìn tự hỏi. Hắn mở chức năng “âm lịch” trong điện thoại ra và tra thử. Hôm nay đã là ngày 12 tháng 7 âm lịch rồi, vậy là còn 3 ngày nữa.
Vẫn không ngủ đươc, Góc Nhìn nhẹ nhàng đứng dậy, đi lại phía cửa sổ, vén rèm và nhìn về phía nghĩa địa. Khu nghĩa địa im phăng phắc, đến cả tiếng côn trùng dường như cũng không có. Ánh trăng mờ ảo tạo nên một lớp áo màu vàng lên những ngôi mộ, trông thật kỳ ảo. Bất chợt, mắt Góc Nhìn bị hút về góc bên trái của nghĩa địa. Bên đấy có vật gì đang chuyển động. Nhờ có ánh trăng, hắn nhận ra đấy là một người, cụ thể, là một cô gái. Góc Nhìn cố gắng nhìn kỹ hơn. Cô gái này đang đứng thẳng ngay trước khu nhà hoang, hai tay đang chắp trước ngực thì phải. Cô ta mặc chiếc quần tối màu và chiếc áo màu trắng.
Bộ đồng phục học sinh!
“Vậy đây chắc là Trang rồi.” – Góc Nhìn lẩm bẩm. Đúng như Quyết từng kể, có lẽ Trang đang thắp hương trước nghĩa địa. Góc Nhìn quan sát Trang, cô ả đứng yên lặng như vậy một hồi lâu. Bất chợt Trang chuyển động, ả lùi về phía sau. Ban đầu, Góc Nhìn cho rằng có lẽ ả đã xong việc và chuẩn bị về. Thế nhưng, chỉ lát sau hắn đã nhận ra mình nhầm. Thái độ của Trang, là thái độ giật mình và sợ sệt một cách rõ rệt. Ả nhảy lùi về phía sau chứ không phải chủ động bước lùi về. Đi lùi được vài bước, Trang quay hẳn đầu lại và chạy một mạch vào con ngõ phía đối diện nghĩa địa với tốc độ phi thường. Góc Nhìn hơi hoảng, hắn không hiểu điều gì đã khiến Trang hoảng sợ đến như vậy? Không lẽ có việc gì xảy ra với ả? Hắn căng mắt cố quan sát khắp nơi, nhưng rõ ràng là không có gì. Hắn đành mở nhẹ cánh cửa, ghé sát đầu vào song cửa và nhìn thật kỹ. Trang nhảy giật lùi trong lúc đang đứng đối mặt với nghĩa địa. Vậy có lẽ nếu có cái gì làm cho ả hoảng sợ, thì nó phải đến từ nghĩa địa.
Vẫn không thấy gì. Đúng lúc Góc Nhìn định đóng cửa kéo rèm lại, thì một chuyển động nhỏ từ phía khu nhà hoang khiến đôi mắt hắn chú ý. Đúng là có chuyển động rồi, lúc đầu không rõ ràng, nhưng càng ngày Góc Nhìn càng rõ hơn. Đấy là bóng một người, đang di chuyển hết sức từ tốn từ phía khu nhà hoang ra đến đường cái.
Góc Nhìn căng mắt, đồng tử hắn mở ra hết cỡ, cố quan sát thật kỹ người vừa bước ra từ nghĩa địa. Và khi khoảng cách đủ gần để hắn lờ mờ nhận ra bóng người đấy là ai, thì Góc Nhìn giật bắn mình, mồ hôi túa ra như tắm.
Đó là một thanh niên nam giới cao, gầy, bước đi chậm rãi.
Đó cũng là một người Góc Nhìn biết.
Là Quyết!!!
Góc Nhìn trằn trọc. Hắn với tay qua chiếc ghế cạnh giường lấy chiếc điện thoại, mở khóa bàn phím cho màn hình sáng lên. Đã hơn 12 giờ sáng rồi. Ánh trăng chiếu qua chiếc rèm cửa sổ tạo nên những hình thù thật vui mắt. Hắn chợt nhớ đến lời bà Hậu. Trăng sáng như vậy, tức là sắp đến rằm rồi. Rằm tháng 7, là ngày xá tội vong nhân, ngày cúng cô hồn. Theo như truyền thuyết cổ của làng này, thì nếu ai đi qua nghĩa địa Hoàng Hoa Thám vào giờ tí, sẽ có thể nhìn thấy “cổng trời”. “Cổng trời là cái gì nhỉ? Nó có thật không?” – Góc Nhìn tự hỏi. Hắn mở chức năng “âm lịch” trong điện thoại ra và tra thử. Hôm nay đã là ngày 12 tháng 7 âm lịch rồi, vậy là còn 3 ngày nữa.
Vẫn không ngủ đươc, Góc Nhìn nhẹ nhàng đứng dậy, đi lại phía cửa sổ, vén rèm và nhìn về phía nghĩa địa. Khu nghĩa địa im phăng phắc, đến cả tiếng côn trùng dường như cũng không có. Ánh trăng mờ ảo tạo nên một lớp áo màu vàng lên những ngôi mộ, trông thật kỳ ảo. Bất chợt, mắt Góc Nhìn bị hút về góc bên trái của nghĩa địa. Bên đấy có vật gì đang chuyển động. Nhờ có ánh trăng, hắn nhận ra đấy là một người, cụ thể, là một cô gái. Góc Nhìn cố gắng nhìn kỹ hơn. Cô gái này đang đứng thẳng ngay trước khu nhà hoang, hai tay đang chắp trước ngực thì phải. Cô ta mặc chiếc quần tối màu và chiếc áo màu trắng.
Bộ đồng phục học sinh!
“Vậy đây chắc là Trang rồi.” – Góc Nhìn lẩm bẩm. Đúng như Quyết từng kể, có lẽ Trang đang thắp hương trước nghĩa địa. Góc Nhìn quan sát Trang, cô ả đứng yên lặng như vậy một hồi lâu. Bất chợt Trang chuyển động, ả lùi về phía sau. Ban đầu, Góc Nhìn cho rằng có lẽ ả đã xong việc và chuẩn bị về. Thế nhưng, chỉ lát sau hắn đã nhận ra mình nhầm. Thái độ của Trang, là thái độ giật mình và sợ sệt một cách rõ rệt. Ả nhảy lùi về phía sau chứ không phải chủ động bước lùi về. Đi lùi được vài bước, Trang quay hẳn đầu lại và chạy một mạch vào con ngõ phía đối diện nghĩa địa với tốc độ phi thường. Góc Nhìn hơi hoảng, hắn không hiểu điều gì đã khiến Trang hoảng sợ đến như vậy? Không lẽ có việc gì xảy ra với ả? Hắn căng mắt cố quan sát khắp nơi, nhưng rõ ràng là không có gì. Hắn đành mở nhẹ cánh cửa, ghé sát đầu vào song cửa và nhìn thật kỹ. Trang nhảy giật lùi trong lúc đang đứng đối mặt với nghĩa địa. Vậy có lẽ nếu có cái gì làm cho ả hoảng sợ, thì nó phải đến từ nghĩa địa.
Vẫn không thấy gì. Đúng lúc Góc Nhìn định đóng cửa kéo rèm lại, thì một chuyển động nhỏ từ phía khu nhà hoang khiến đôi mắt hắn chú ý. Đúng là có chuyển động rồi, lúc đầu không rõ ràng, nhưng càng ngày Góc Nhìn càng rõ hơn. Đấy là bóng một người, đang di chuyển hết sức từ tốn từ phía khu nhà hoang ra đến đường cái.
Góc Nhìn căng mắt, đồng tử hắn mở ra hết cỡ, cố quan sát thật kỹ người vừa bước ra từ nghĩa địa. Và khi khoảng cách đủ gần để hắn lờ mờ nhận ra bóng người đấy là ai, thì Góc Nhìn giật bắn mình, mồ hôi túa ra như tắm.
Đó là một thanh niên nam giới cao, gầy, bước đi chậm rãi.
Đó cũng là một người Góc Nhìn biết.
Là Quyết!!!